25/7/15

Vài gạch đầu dòng nhảm nhí


- Thỉnh thoảng có dịp xem tivi: 
"Quang Trung và Nguyễn Huệ là hai bố con!" 
"Hai anh em" 
"Bạn thân cùng chiến đấu" 
"Trường em chính là trường của ông Quang Trung - Đó là trường Nguyễn Du. Nguyễn Du chính là ông Quang Trung." 
Thanh niên nước ta thì biết là dốt sử rồi, nhưng đến mức này thì... khá lắm các thanh niên ạ. Ảo diệu vô cùng!

- Nếu có người nói với bạn, rằng bạn đã từng quay lưng với người ta, bạn là người có lỗi, người ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho bạn, người ta sẽ kiếm thật nhiều tiền và sống thật hoành tráng để cho bạn xem mà hối hận, thì bạn tuyệt đối phải nhớ một điều (vừa để thể hiện mình là người văn minh lịch sự và vừa để tặng cho đối phương chút tôn trọng làm quà), đó là đừng bao giờ nói ra sự thật về cái trí nhớ cá vàng của bạn, đừng bao giờ nói cho người ta biết rằng bạn đã quên phéng sự tình "ngày xưa đó" từ đời nảo đời nào rồi và bạn thậm chí còn quên cả chuyện phải chống mắt lên để xem "sự trở lại lợi hại gấp trăm" của người ta. Phương pháp ứng xử của người lịch sự đấy. Tôi toàn làm vậy. Nhưng tôi phải lưu ý chút phản ứng phụ không mong muốn, là rất có thể bạn sẽ lại chuốc thêm một chút thù hằn vào thân, can cái tội dám khinh rẻ người khác đến mức không thèm để người ta vào mắt. Chậc chậc... đời mà, đâu thể vẹn cả trăm đường được.

- Để kể cho nghe vụ này. Dạo nọ có nam thanh niên nào đấy inbox tôi trên facebook, đề nghị với tôi một cuộc hẹn, đi dạo bên hồ, kiểu thanh xuân vườn trường đó nhe. Tôi mặc dù đếch biết là đứa nào, nhưng thói diễn kịch mặt không đổi sắc quen rồi, nên mới hỏi: "Thế gặp có chuyện gì không?". Nam thanh niên liền đáp: "Muốn mua sữa chua cho Đốm, muốn cùng Đốm ăn cá viên chiên". 
Tôi chép miệng gõ: "Thôi khỏi, tôi có tay chân đầy đủ, cũng có tiền nữa, mấy cái đó tôi tự mua ăn được". Nam thanh niên làm biểu tượng mặt cười khà khà: "Tôi thích Đốm rồi đấy. Vậy được không?". Tôi gật gật: "Được chứ. Cứ thích thoải mái đi". Thế xong nam thanh niên kia làm như kiểu tôi chỉ có một lựa chọn là đúng ngày đấy giờ đấy đi thẳng đến cuộc hẹn không bằng. Hết chuyện. 
Tất nhiên là nam thanh niên đã bị tôi block rồi. Vụ gì đây? Tưởng mình là vai nam chính bá đạo trong truyện ngôn tình hả? Thế thì tiếc quá, vì chụy mới là đứa thích làm nam chính bá đạo đây. Bộ tưởng như thế là ấn tượng lắm à? No no no! Sống thì nên ít tưởng tượng thôi, cứ đơn giản cho người khác được nhờ là tốt rồi. Biết sao mấy thằng dở người kiểu đó trong phim nó vẫn được yêu thích không, một là vì nó đẹp trai, hai là vì mấy em nữ chính trong phim cũng toàn mấy đứa tăng động cả. Thiệt đó. Nhớ nha.

- À, bên comicola đang gây quỹ ủng hộ xuất bản trường tiểu thuyết Thành Kỳ Ý đó. Nội dung xoay quanh lịch sử Việt Nam thời Lê Sơ, còn có tranh minh họa của San nữa, lướt qua đã thấy hấp dẫn rồi. Tôi đương nhiên ủng hộ, bởi tôi đang sống trong bối cảnh đất nước lầm than trong tình trạng được nêu ở gạch đầu dòng đầu tiên mà. Ai thích thì *click here* nhé!

- Nói thiệt, đôi khi tôi thất vọng đến nỗi việc nghĩ đến nguyên do tại sao tôi thất vọng sẽ chỉ càng làm tôi thêm tuyệt vọng. 
Đôi khi tôi làm bộ văn vẻ vậy thôi... vì lắm lúc tôi cũng chả hiểu thất vọng và tuyệt vọng khác nhau chỗ quái nào.

- Ca này khó. Cứ nhìn tôi thì biết.