8/8/16

♫ ˚‧º• ♪ ‧º•˚♬



Người nông dân mới đi đảo về. 
Nước biển ở Lý Sơn có màu xanh thật đẹp, chỉ muốn ngồi mãi trên những ghềnh đá đen nhánh cho nước biển vỗ vào người. Ở đây không có cái gọi là "ẩm thực", đồ ăn phải nói là siêu dở và rất đắt, hải sản chỉ hơn đất liền ở chỗ tươi mới chứ dân đảo không biết chế biến gì hết. Ngoài tỏi với hành ra thì Lý Sơn cũng không có đặc sản gì hay ho để mua làm quà, tuy nhiên tỏi này tép bé tí, mua về chỉ tổ làm điên đầu các bà các mẹ thế nên dẹp luôn :)) Cũng thấy có bán cả rong biển, nhưng đi chơi thấy dân đảo phơi rong biển đầy đường, xe cộ cán đi cán lại mấy trăm lần một ngày nên thôi, chả dám mua. (⊙‿⊙✿)
Dân đảo ở đây rất ngố tàu, hễ mình hỏi đường thì chỉ có hai câu chỉ dẫn thần thánh: "Đi thẳng" hoặc "Cứ đi là đến", trong khi tay toàn chỉ ra phía biển =)) Đến cạn lời với các thánh chỉ đường. ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ)
Nhìn chung Lý Sơn chưa biết làm du lịch nên không khai thác hết được những cái hay ho trên đảo. Hơi tiếc. Tuy vậy những cảm giác có được trong chuyến đi cũng rất đáng nhớ, như cảm giác sợ mỗi lần lên xuống ca-nô này, cảm giác hí hửng vì được anh bạn phụ lái ca-nô cho kẹo ăn này, cảm giác gió đậm hơi biển lùa qua mái tóc cứng queo như cái chổi vì gội đầu bằng nước mặn này, cảm giác đứng trên vách núi ngắm vụng biển xanh kiểu Hawaii và thấy mình thật vĩ đại này (๑•̀ ㅂ•́)و   Rồi cả mùi vị của biển trong tô cháo nhím biển buổi tối cũng thật kỳ diệu, mỗi lần múc một muỗng cho vào miệng đều cảm thấy như đang đứng chỗ ngọn hải đăng hít hơi biển buổi sáng ấy, hay lắm. Lại còn cả những lúc vừa bực vừa buồn cười vì ăn bốn bữa cơm đắt cắt cổ, toàn những món y hệt nhau dưới trình độ nấu nướng dở tệ của bà chủ homestay, hay lúc bị đánh thức vào một giờ sáng vì có con bé khách du lịch ở cùng nhà nổi cơn điên mở băng luyện nói tiếng Anh suốt hai tiếng đồng hồ (nó làm mình thức trắng, lại còn bị muỗi chích vừa đau vừa ngứa) :)) Mặc dù nàng Bệnh hay bực bội và cau có với dân đảo nhưng tôi lại thấy rất vui và buồn cười :)) Tôi nghĩ chúng tôi sẽ không bao giờ quên được bốn tiếng đồng hồ ngồi đợi ở sân bay Chu Lai bé tí nhếch nhác, dưới cái nóng như đổ lửa của miền Trung thân yêu đâu. Rất thú vị! :)) 
Thế thôi, có mấy tấm ảnh sống ảo đăng trên instagram đây, click here to see nhé, khi nào rỗi tôi lại update tiếp. 
p/s: Tôi chính là cái đứa xinh đẹp ngồi bên mép đá đấy nhé!  ٩(*´▽`*)