25/8/16

Nhất kỳ nhất hội







Mặc dù trình độ làm bánh trái các loại gần như bằng 0, nhưng tôi cũng đã từng nấu được món bánh trôi nước ngon đến gần như là kỳ tích. Người may mắn duy nhất được thưởng thức món đó, lạ thay, lại là người mà nếu được phép tưởng tượng tôi cũng không thể nào tưởng tượng ra. Cậu ta là cậu em kết nghĩa của một cô bạn học cùng lớp tôi ngày xưa, chúng tôi biết đến sự tồn tại của đối phương sau một lần gây gổ, để rồi khi tình bạn giữa tôi và cô nàng kia đổ bể, cậu ta bắt đầu trò chuyện với tôi vì lý do: không muốn người cậu ta thích lẫn người ghét cậu ta bị tổn thương. Tôi nhận ra "người ghét cậu ta" ở đây là tôi, chúng tôi từng gây sự với nhau mà. Thế là, dẫu không giống bạn bè cho lắm, tôi vẫn múc cho cậu ta chén bánh trôi hiếm thấy kia. Cũng chỉ vì trong buổi chiều mưa tầm tã năm ấy, khi tôi hỏi vu vơ trong điện thoại rằng có muốn ăn bánh trôi không thì đến đây, cậu ta đã phi xe một mạch hơn sáu cây số, đậu xịch trước cổng nhà tôi, trong ngoài áo mưa đều ướt sũng hết cả. Tôi nhớ, cậu ta bảo, bánh trôi nước tôi làm thật sự rất ngon.

Trong những năm tháng còn yêu đương người này kẻ nọ, tôi từng tự nhủ, nếu có thể quen được ai đó đủ lâu, tôi sẽ kể cho người ấy nghe câu chuyện bánh trôi kia và thú nhận rằng từ bấy đến nay tôi chưa từng tự nấu món bánh trôi cho bất kỳ ai khác, mà cũng không định làm như vậy lần nữa. Hẳn nhiên tôi vẫn chưa có dịp nào để kể, bởi giữa muôn hình vạn trạng lý do, tôi chưa quen nổi ai "đủ lâu".

Trước nay tôi vẫn luôn nghĩ, tình yêu đẹp đẽ và sâu sắc không phụ thuộc vào thời gian quen nhau ngắn hay dài, nó phụ thuộc vào những gì ta dành cho đối phương trong quãng thời gian sống chung đó.

Tôi từng nghĩ, nếu thật sự yêu một người, một anh chàng nào đó chẳng hạn, nhất định tôi sẽ chỉ cho anh ta cách mở gói bim bim sành điệu theo phong cách "chỉ chúng ta mới có", rồi cả cách nhồi nhét miếng bánh bao to bự vào miệng thế nào cho xứng đáng là "người ăn bánh bao". Bọn tôi sẽ có ít nhất một lần cùng nhau bê nồi lẩu cá cay ra ngoài hiên nhà ngồi ăn vào một buổi chiều mưa tầm tã, và hôm nào đó sẽ khoác vai nhau ra siêu thị lùng mua chục hộp dứa gần hết hạn để rồi cười vào mặt nhau vì hai đứa đều thuộc làu làu phim của Vương Gia Vệ... ờm... mà tôi nghĩ tôi sẽ không làm cái chuyện mát-xa cho lợn hay chạy vòng quanh sân vận động đâu. Nếu tôi thật sự yêu một ai đó mà bọn tôi không thể cùng nhau trải chiếu ngắm trời dày sao những đêm hè, hay cuộn chăn ngồi cạnh nhau trên sô-pha, vừa uống chung bát trà xanh nghi ngút khói vừa xem A West Lake Moment, vậy thì thế giới hẳn phải vô vị lắm, nhanh chóng chia tay chia chân chia hành lý đường ai nấy đi là hơn.

Vậy là tôi chia tay thật. Hết lần này đến lần khác. Thành ra tôi chưa bao giờ dành tất tật những điều hay ho mà tôi biết cho ai cả, vì trước kỳ hạn "đủ lâu", tôi luôn nhận ra thế giới của họ không phải là nơi mà tôi thuộc về. Dẫu vậy, tôi vẫn luôn cố gắng dành riêng cho mỗi người yêu quý trong lòng mình một điều mà tôi sẽ không bao giờ làm cho bất kỳ ai khác. Đó là cách tôi nói lời cảm ơn thầm lặng của mình, bởi tôi tin vào cái gọi là nhất kỳ nhất hội, và với tôi, những điều đẹp đẽ chỉ cần một lần là đủ rồi.

Giờ đây, khi tôi đã ở cái tuổi có thể ngủ với bất kỳ ai tôi thích, ăn bánh bao lúc nửa đêm và chạy vòng quanh sân vận động với bất kỳ ai tôi muốn, tôi vẫn ngủ một mình, ăn một mình... và chạy cùng với miếng mỡ bụng của mình. Tôi đã làm mọi điều mà tôi cho là nhất kỳ nhất hội một mình. Tôi cứ thản nhiên mà quen với điều đó, cứ thản nhiên mà kể ra ở đây, tôi đoán vì tôi chẳng còn mong đợi ai cùng tôi trải qua những chuyện nhất kỳ nhất hội nữa. Cái gì phải đến sẽ đến, nó mà không đến thì tôi sẽ đi, cứ thế thôi...