1/8/16

[ɔ:'gʌst]





Tôi rất thích hoa thược dược. Chắc là do truyền thống bên nhà mẹ tôi. Từ bé mẹ tôi cũng đã thích hoa thược dược. 
Mẹ tôi hay kể, lúc bà còn nhỏ, mỗi lần đi chợ bà thường mua một hoặc hai bông thược dược thật to, đem về bỏ vào bát nước bằng sứ trắng tinh. Thi thoảng, bà nhịn ăn quà vặt, đem mấy đồng tiền cuối cùng mua thêm vài bông ngọc lan bỏ vào túi áo hoặc giắt lên chiếc cặp ba lá sau đầu. Nhưng lúc nào cũng phải có vài đóa thược dược rực rỡ bà mới thấy vui. Tôi còn nghe nói, trong đám cưới người em của ông ngoại, những học trò cấp ba của ông mang về những bó thược dược lớn rực rỡ làm quà. Mẹ tôi mê lắm, cứ ngắm mãi những bông thược dược xanh lam có, đen có, hồng có, vàng chanh cũng có, đủ mọi sắc màu. Đám cưới xong, bà còn xin được một ôm hoa về để trong phòng cho đến kỳ khô mới thôi. 
Tôi yêu sự lãng mạn giản dị, chân chất, không chút cầu kỳ của mẹ. Bà thích những màu sắc rực rỡ, đỏ phải là đỏ tươi, xanh phải là xanh biếc, vàng phải là vàng suộm như ráng mỡ gà. Bà thích những đóa hoa lớn xao động cạnh nhau, như thể cả một biển hoa ùa đến trước mặt khiến bà phải choáng ngợp. Sự yêu thích mãnh liệt và tự nhiên ấy giờ đây ẩn sâu trong người mẹ tôi, giống y như loài hoa thược dược không mùi hương mà bà vẫn say mê từ ngày nhỏ. 
Ngày hôm nay, một ngày đầu tháng tám u ám đến rầu rĩ, tôi bỗng nhiên muốn vẽ vài bông hoa thược dược cho một bức tranh mới nảy ra trong đầu. Hoa thược dược làm tôi nhớ đến ký ức thuở nhỏ của mẹ, nơi có những câu chuyện xinh đẹp thanh thuần nuôi dưỡng tâm hồn tôi từ bé đến mãi về sau...