24/10/17

5 for today



1. Hôm nọ đi ra đằng công viên trung tâm thì tình cờ thấy tên hàng xóm Murphy lái xe ngang qua. Tên này lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm rồi nhếch mép cười, đã thấy nghi nghi rồi, y rằng... Chiều qua vừa đi bộ một quãng đường dài về, mệt lử, lọ mọ mở khóa cổng thì nghe thấy giọng nói mỉa mai đằng sau lưng: "Hay thật, đi đâu cũng gặp hết nhỉ!". 
Tôi không thèm quay lại, chỉ nhún vai, nghĩ dù sao cũng chả quen biết gì, cứ lơ tịt đi cho xong. 
Không ngờ tên Murphy điên rồ lại đặt nghi vấn: "Hay là em theo dõi anh?" 
Tôi quay ngoắt 180 độ: "WTF? Người đi bộ theo dõi người đi xe á? Anh có bị dở người không đấy?" 
Tên Murphy gớm guốc nọ mặc kệ tôi đang lườm nguýt đến đau cả mắt, cứ vừa cười toe toét vừa đóng sập cổng lại vừa dài giọng: "Anh không biếttt, dám lắmmm, nhưng mà con gái đừng có chửi bậy nhé, không hay đâuuuu..." 
Thôi. Mẹ kiếp. Lần sau mỗi lần đi đâu tôi sẽ dõi mắt cho kỹ để không phải giáp mặt loại người này nữa. Thật không sao chịu nổi mà.

2. Em không thèm quan tâm người ta trả em bao nhiêu tiền nữa à, người ta sẽ ăn bớt của em đấy - Coi như đó là tiền em bỏ ra để mua sự thanh tĩnh đầu óc vậy, ít nhất thì em không phải khổ tâm kèn cựa từng đồng tiền nong - Chi phí này cũng lớn quá rồi - Nếu anh biết em phải mất bao nhiêu cho khoản ocd và ptsd thì có khi anh sẽ chấp nhận được chỗ tiền người ta hay gian dối của em thôi.

3. Dành suốt hai tiếng cho bộ phim The Sea Inside (*xem ở đây*). Ông chú Javier Bardem vào vai Ramón - một người đàn ông bị liệt toàn thân, đấu tranh gần 30 năm cho lòng tự trọng của bản thân và cho quyền được chết không đau đớn. Rõ là một vấn nạn khi xã hội cứ thích nhân danh đạo đức đến nỗi có những người phải van xin để được chết, cứ làm như sống là một đặc ân to lớn tới mức không ai được phép chối từ chả bằng. Tôi xúc động vì những nụ cười của Ramón xuyên suốt bộ phim, đó có lẽ là tiếng khóc lớn nhất của một con người mong mỏi chết đi để lại được sống.

4. Tôi nhớ dạo trước, khi xem phim The light between oceans, tôi đã ước giá mình được như Tom và Isabel - hai người bọn họ, sống ngoài ngọn hải đăng và cách biệt với thế giới ồn ã đến chóng mặt này. Mỗi ngày ngắm mặt trời lặn ngụp trên biển, đứng giữa những cơn gió mạnh thổi rạp cây trên những sườn đồi, và được ngồi lắng nghe sự im lặng bình thản của người bên cạnh mình nữa. Nhưng mà có người canh hải đăng nào đẹp trai như chú Michael Fassbender không? He he... Dẫu sao thì hai người họ cũng thành đôi ngoài đời, theo một cách yên tĩnh và lãng mạn như chính họ trong phim, thật ngọt ngào, ít nhất là ở thì hiện tại, nhỉ.

5. Đáng lẽ tôi nên đọc cuốn Biển của John Banville...