29/10/17

Hôm nay gió mùa về




Hôm nay thì mình nhớ đến lần gần đây nhất Sói về nước. Đó là lúc Lou bảo căn nhà cũ của gia đình P sẽ bán, và cô ấy muốn chúng mình về nhận những món kỷ vật còn sót lại thuở bé.  
Sau ngần ấy năm không giáp mặt nhau, mình ngồi ở băng ghế gỗ ngoài hiên đợi Sói, cứ tưởng tượng cái cách mình sắp phải chào hỏi cậu chàng mà cảm thấy khó thở vô cùng. Vậy nhưng Sói từ ngoài cổng rảo bước vào, chẳng nói chẳng rằng, chỉ đơn giản là lao đến ôm chầm lấy mình. Sói vùi mặt vào cổ mình, vào vai mình. Hơi thở đứt quãng của cậu ấy làm chỗ tóc ngắn của mình bay bay. Khoảnh khắc đó mình biết mình chẳng thể ghét bỏ người bạn nhỏ đáng thương này nữa, bọn mình đã hoàn toàn tha thứ cho nhau rồi. Mình những tưởng mình sẽ òa khóc, nhưng cuối cùng mình lại vòng tay xoa xoa lưng Sói như cách mình được xoa lưng ngày bé mỗi lần lạnh bụng và chán ăn. Mình nhớ lưng Sói âm ấm làm tay mình cũng ấm (và hơi ngưa ngứa) theo. 
Hôm nay mình chỉ nhớ mỗi thế thôi...