16/10/17

Thranduil





(Trích Phỏng vấn Lee Pace trên TheOneRing.net, về Elves và Thranduil - Người dịch: Proud Foot)

Điều gì đến trong tâm trí của anh đầu tiên khi anh nghĩ về cách thể hiện nhân vật này? 
Tôi tìm hiểu rất nhiều về những quan tâm của tác giả Tolkien, và tôi đã tìm được vô vàn điều lý thú. Thế là tôi bắt đầu lần theo những đầu mối đó, và một cách linh động, vạch ra nhiều phương hướng khác nhau... Tất cả bắt nguồn từ ý tưởng là Thranduil tự nhốt mình lại. 
Anh ta tự nhốt mình lại trong một chốn nguy hiểm. Anh ta là một Elf ở phía bên kia của rừng hoang. Và theo những gì tôi đọc được, anh ta vẫn còn ở đó, trong khi tất cả những Elf khác đều đi về Tây phương. Đó là một bí ẩn tuyệt vời mà tôi cần làm sáng tỏ với tư cách là người nhập vai. Điều gì giữ anh ta lại đó? Điều gì về Mirkwood, về chốn rừng rậm nguy hiểm và mục nát đó, lại khiến anh ta lưu luyến muốn ở lại? 
Chính là ý tưởng rằng anh ta muốn giải sầu, muốn có một quãng thời gian vui vầy. Cậu hiểu tôi định nói gì chứ? Rằng anh ta hùng mạnh, có đặc quyền, anh ta khôn ngoan, rất rất già, và anh ta đã chiến đấu trong tất cả những trận đại chiến của Vùng Trung Địa. Thế là giờ đây anh ta tự cách ly mình trong một pháo đài, lánh xa cõi đời hỗn tạp. Điều đó thật hay ho. Một khía cạnh tâm lý thật hay. Vừa từng trải lại vừa xa cách. 
Rồi tôi đi tìm biểu tượng. Con hổ có thể là một biểu tượng cho Thranduil, vì con hổ rất nguy hiểm, con hổ không phải là bạn của ta. Loài hổ thật đẹp, nhưng chúng cũng phức tạp và hung dữ. Anh ta chính là như thế. 
Anh ta cũng giống như một viên kim cương: lạnh lùng và giàu có. Và anh ta muốn giữ như thế mãi. Tuyệt diệu. Như một cây đại thụ trong rừng già. Một cây cổ thụ rất già và rất vững chãi, nhưng cũng rất sống động, không phải là một tảng đá vô tri… 
Và cuối cùng tôi đến với ý tưởng rằng, trong một thế giới song song, các Elves có thể coi như là giới Thiền. Họ hòa mình vào thiên nhiên. Nhưng ở anh ta (Thranduil) có điều gì đó mục rữa. Trong cách nghĩ thiền, tôi tin rằng nỗi buồn đã ăn mòn anh ta, và cả lòng tham cũng ăn mòn anh ta, lòng tham muốn chiếm hữu nhiều thứ. 
Đó là sự khác nhau giữa anh ta và Galadriel. Nàng là sinh vật quyền năng nhất Vùng Trung Địa, còn anh ta là chiến binh hùng mạnh nhất. Thật thú vị, cách mà hai vị Elf cổ đại này sống trên đời. Trong hai vị đó có một vị vừa giết chóc lại vừa bảo tồn, đó thật là một điều kỳ quặc.


Vậy anh cân bằng ý tưởng này thế nào với ý tưởng Thiền mà anh nhắc tới, rằng mọi Elves đều có chung sự Thiền? 
Tôi cân bằng nó bằng cách nghĩ tới một con hổ, hay một con gấu. Chúng tuân theo tự nhiên. Chúng là một phần của thiên nhiên, nhưng chúng cũng sẽ giết bạn. Nếu bạn chạm trán chúng trong rừng, tính mạng bạn sẽ nằm trong tay chúng. Có một sự thiền ở trong ý tưởng đó. Đó là quy luật tự nhiên, là những gì luôn diễn ra. Nếu bạn chạm trán với một con gấu, nếu bạn làm nó cảm thấy bị đe dọa, liệu bạn có thể kết tội nó vì đã tát vỡ đầu bạn? 
Bạn biết điều đó sẽ diễn ra. Và đó chính là điểm rất thú vị của Thranduil. Anh ta hùng mạnh, anh ta là một nhân vật tuyệt diệu. Anh ta chọn không tham chiến chẳng phải vì anh ta sợ, mà đơn thuần vì anh không muốn. Anh ta nhận thức rất rõ rằng tất cả những kẻ kia rồi cũng sẽ chết. Dù là chết hôm nay trên chiến trường, hay là chết già trong một trăm năm nữa, rồi họ cũng sẽ chết. Còn anh ta thì không. 
Khi anh ta bắt giữ Thorin không cho vượt rừng, tôi nghĩ đó thực chất là một việc khôn ngoan. Mười ba gã Người Lùn này sẽ vượt rừng để đánh thức một con Rồng, điều đó chỉ mang lại rắc rối và đau buồn mà thôi. Cần phải ngăn chặn họ. Họ làm thế là vô trách nhiệm. Và tôi nghĩ rằng anh ta giống như một vị nhiếp chính của Vùng Trung Địa, anh ta đã chặn họ lại. Về phía anh ta mà nói, anh ta có thể đợi cho đến khi con rồng chết già để anh ta lấy lại chuỗi bạch ngọc mà anh khao khát. Anh ta sẽ sống đời trong khi tất cả chết đi.


Vậy thì sự kiên nhẫn là một đặc tính chủ đạo của nhân vật này, anh ta có khả năng chờ cho mọi việc diễn ra xung quanh và biết rõ rằng anh ta sẽ vẫn trường tồn bất kể chuyện gì có diễn ra? 
Phải, sự nhẫn nại, sự cô độc, sự tĩnh lặng đó – nếu cậu đã từng vào rừng giữa mùa đông, dường như ở đó thời gian không tồn tại. Khi cậu không thấy nhà cửa gì chung quanh, chỉ có tuyết và sự im lìm tuyệt đối, cậu sẽ cảm thấy như cảnh vật đã như thế từ hàng nghìn năm nay. Tôi nghĩ về Mirkwood như vậy. Nó rất cổ xưa, và anh ta là một phần của nó. Những cung điện của anh ta đã rất cổ rồi, và anh ta còn cổ hơn cả chúng nữa…

Có bộ trang phục nào hay bất cứ thứ đạo cụ gì trong phim mà anh muốn được đốt bỏ cho rảnh nợ và không muốn phải quay phim với nó nữa không ? 
Tất cả trang phục của tôi. Chúng thật đồ sộ. Nào áo choàng, nào váy dài, nào đuôi áo. Không có bất cứ trang phục nào của tôi trong phim mà lại không có một cái đuôi áo lê thê kéo đằng sau. Và không có cảnh quay nào mà tôi không bị vấp ngã vì chúng. Trong cảnh quay đầu tiên của tôi, tôi phải đi lên những bậc thang đó, với đám vạt váy mạ vàng bùng nhùng kéo theo sau. Tôi vấp ngã trong tất cả các lần quay. Tôi khiến Peter (Jackson) phải cắt cảnh giữa chừng. Cái áo choàng trong Trận chiến của Năm đạo quân cũng thế, nó vướng khắp nơi. Khi tôi ngã, cảm giác không được Elf lắm đâu. :))




Nhiều khi tôi cũng không hiểu nổi cái ông chú lố lầy này làm sao mà vào vai Thranduil được như vậy nữa. Còn ông Bloom, lớn tuổi hơn cả bọn mà trông thế kia kìa, Legolas gì đó vứt hết ra sau đầu luôn. Thiệt tình... :))