28/9/15

5 for today


1. Hôm nay lục linh tinh một tí trong tủ sách thì phát hiện cuốn kịch Vườn anh đào của Anton Chekhov. Cuốn này thuộc sở hữu của cô gái từ lúc bé tí, nay mép từng trang giấy đã quăn tít hết cả, bìa có đôi chỗ mủn cả ra, đây đó còn có vết gián gặm, mặt giấy đen nhám đúng phong cách trước những năm 80. Hầy... lại nhớ ngày còn nhỏ chả có bạn chơi (mà thật ra là chả muốn chơi với bạn), thú vui duy nhất là lọ mọ nghịch đống sách lộn xộn đủ loại, rất khoái mấy cuốn kiểu này, cứ dựa theo nội dung mà vẽ nhân vật trên giấy, đem cắt ra rồi bày trên sàn nhà, sau đó cho chúng nó diễn kịch y như trong sách. Chỉ thế thôi mà chơi được cả ngày không biết chán. Cuối cùng cái sở thích khỉ gió này nó vận luôn vào người, giờ nhìn thấy sách thì yêu như con, còn nhìn thấy người lại chỉ muốn lẩn đi như chạch, chính là kiểu người mà chúng nó hay màu mè gọi bằng hai từ hướng nội đấy.

2. Tôi ghét những buổi phải ngồi ăn bánh, uống trà và tiếp chuyện với mấy bác trung niên (bạn của gia đình). Thường thì chỉ có họ được ăn bánh, uống trà, còn tôi phải đóng vai ngoan hiền và chịu đựng những câu hỏi vô vị kiểu:
- Con năm nay bao nhiêu nhỉ?
- Dạ năm nay...
- À à, sinh năm 91 đúng không? Thế đã đi làm chưa nhỉ?
- Dạ rồi, con làm...
- Ừ đi làm là tốt! Thế chắc con có người yêu rồi hử?
- À, dạ chưa, con còn bận...
- Sao cơ? Còn bận gì nữa? Con gái có thì con ạ, hơn hai mươi cả rồi, cũng nên kiếm một anh công an mà lấy đi thôi! (rồi bà ta cười hí hí như ngựa, đánh mắt với mẹ tôi, mẹ tôi ghé tai tôi bảo con bà ta làm công an)
- Ơ... không...
- Đúng rồi, không lấy công an làm gì, giờ phải chọn những đứa làm nghề gì nó thanh tao chút, kiểu như giảng viên đại học ấy! (đây là một bà khác, cười khúc khích làm như mình còn non trẻ lắm) 
Đang lúc tôi ngán ngẩm không buồn trả lời, bỗng nghe ở phòng khách có một đứa bô bô nói: "Vâng, nhà cháu là giáo viên tiểu học. Ầy, ghê gớm gì đâu, người ta nói con công an thì láo, con nhà giáo thì ngu đấy ạ, cháu chẳng biết thằng nhỏ nhà cháu sau này có vừa láo vừa ngu không đây!". 
Tôi sững cả người. Hay! Nói rất hay! Không biết vị đại hiệp nào ngồi ngoài đó lại phán chuẩn đến kinh người như thế. Quay lại nhìn mấy bác gái trung niên ban nãy, mặt ai cũng dài ra như cái thuổng, tôi bỗng thấy muôn phần thống khoái. Ha ha, đáng kiếp các người lắm!

3. Thật không thể chịu nổi bọn trên tumblr, hễ lúc nào mở ra là y như rằng phải trông thấy ba cái hình động kể lể về mối tình đam mỹ oan trái do chúng nó ảo tưởng đặt ra giữa Hannibal và Will Graham. Sao chả đứa nào quan tâm đến những thằng tội phạm biến thái trong đấy và cảm thấy lo thay cho cái xã hội đang ngày càng bệnh hoạn này nhỉ?

4. Tôi để ý thấy người nghèo thường không ghét người giàu, họ ghét người nghèo như họ, với cả họ khinh bỉ người nghèo hơn họ để xoa dịu chính bản thân mình.

5. Fast and furious! :)) 
    *watch*