26/9/15

Trung thu



1. Tết Trung Thu, trường mẫu giáo ngay đầu ngõ nhà tôi mở mấy bài hát trung thu cho bọn trẻ nghe cả tuần nay, dường như rất rôm rả. Tôi nhớ hồi bé, cứ đến Trung Thu là mẹ lại mua cho chị em tôi mỗi đứa một chiếc lồng đèn ông sao. Có năm mẹ mua đèn ông sao cho thằng em tôi, còn đèn hình giỏ hoa cho tôi, mẹ bảo: "Con gái lớn thêm một tí rồi, cầm đèn giỏ hoa cho xinh đẹp nhé!". Tôi thích những chiếc đèn truyền thống và cổ điển ấy lắm, thích mùi thanh mát của nan tre, mùi giấy bóng kiếng nhuộm màu xanh đỏ nồng đượm. Tôi thích những vệt màu li ti quệt trên mặt giấy bóng kiếng thành hình những bông hoa nhỏ xíu, thích cả mùi của cây nến gầy guộc đặt giữa giá đỡ lò xo. Cho đến tận bây giờ, thứ lồng đèn duy nhất tôi thích vẫn là những chiếc lồng đèn ông sao và giỏ hoa ngày đó, chưa từng thay đổi.

2. Ngày xưa đi học, tôi rất ấn tượng với cậu bạn lớp trưởng cấp II. Cậu ta vẽ rất đẹp, chữ rất xấu, và lúc nào cũng có vẻ mặt uể oải, hơi hơi kiêu ngạo. Có lần cô giáo ra đề văn miêu tả đêm trung thu, trong khi cả đám bọn tôi đều ra sức tả đêm trung thu rực rỡ ánh đèn thì cậu ta lại mô tả một đêm mây mù đen sì, sũng nước, lầy lội và buồn chán, với giọng văn có vẻ uể oải và buồn chán y hệt những biểu cảm mà tôi thường thấy trên gương mặt cậu ta. Cô giáo chấm bài xong liền trách tâm hồn cậu ta quá u tối. Kỳ thực, đó mới chính là trung thu ở nơi phố núi cao nguyên buồn tẻ của chúng tôi. Những năm ấy, thời điểm trung thu là mùa mưa, hầu như chả mấy khi bọn tôi được nhìn thấy mặt trăng, mưa kéo dài âm ỉ suốt từ giờ này sang giờ khác nên không thể tung tăng rước đèn đi chơi được. Tôi thật sự thích cách cậu lớp trưởng ấy viết, thậm chí còn cảm thấy tò mò hơn về con người lúc nào cũng có vẻ uể oải đó, về bài văn thật lòng của cậu ta khiến bài văn tôi viết trở nên ngờ nghệch và dối trá vô cùng. Vào thời điểm mười mấy tuổi đó, rốt cuộc cậu ta là con người thế nào đây?

3. Tôi rất ghét lớp cấp III của mình. Năm đầu trung học phổ thông, cô giáo dạy Toán của chúng tôi đã tự tay cắt dán một chiếc lồng đèn nho nhỏ xinh xinh để làm quà trung thu cho cả lớp. Chiếc lồng đèn vừa được đem ra, cả một đám liền nhao nhao lên, ném qua ném lại một hồi, cuối cùng nó rách tan tành ngay trước mắt cô giáo. Một lũ học trò bên dưới ngồi cười hô hố. Cô giận lắm, vừa giận vừa tự ái, từ đó cô chẳng bao giờ vui vẻ với lớp tôi nữa. Hồi ấy, tôi chỉ thờ ơ ngồi nhìn, tuy nhiên trong lòng thật sự rất ghét đám bạn học ngu xuẩn và thô lỗ đó. Đến giờ vẫn vậy, chịu thôi, tôi là đứa cực kỳ nhạy cảm với những biểu hiện thô lỗ vô học của người khác.

4. Tôi bảo tôi đã đặt thêm mấy chiếc bánh mochi nho nhỏ để cho mẹ nhâm nhi với trà, vừa ăn uống vừa ngắm trăng. Mẹ tôi khoái chí lắm. Xong tự dưng bà ngồi lặng một lúc, lát sau đã thấy rơm rớm nước mắt, quay sang bảo tôi: "Nghĩ lại hai năm trước, nếu mày không về nhà đúng lúc thì không biết mẹ phải sống thế nào, con ạ..."

5. Trung Thu chính ra là tết đoàn viên ấy nhỉ! Một đời người, nơi để đi thì nhiều, nhưng chỗ có thể trở về chắc chỉ có một thôi...