20/6/16

5 for today



1. Thế là Đào Vàng - trò giải trí duy nhất trên máy tính của người nông dân đã hỏng. Tại sao tôi lại không mở được nữa? Tại sao?

2. Chị bạn tôi bảo tôi là loại thần kinh thô nhất mà nàng từng thấy. Chuyện là nàng phát hiện ra có gã nào đấy hễ cứ gặp tôi là lại nhìn chằm chằm, như con gái nhà người ta, biết vậy cũng nên tỏ ra e lệ vén tóc quay mặt đi. Nhưng tôi thì không. Theo như lời nàng, tôi đứng đó, hai chân trụ vững tựa bàn thạch, da mặt dày bịch hệt bức tường Berlin, mắt chống lên nhìn thẳng một đường giữa mặt người ta, đến nửa phần ngại ngùng cũng không có. (⊙‿⊙✿)  Phụ nữ các vị thật nhiêu khê. Tôi không cướp của giết người, cũng chả cưỡng gian con nhà ai, thế tại sao tôi phải ngại ngùng khi đứa khác nhìn chằm chặp vào mình nhỉ. Chẹp... (눈‸눈)

3. Các em nữ nước mình thật ra không cần mơ mộng soái ca trong truyện ngôn tình Trung Quốc làm gì. Nếu mà chịu khó đọc cuốn Khúc khải hoàn dang dở của nhà văn Hà Ân một chút, các vị sẽ thấy Đỗ Vỹ mới chính là soái ca đấy.

4. Vừa nãy mới xem xong tập 9 của Game of Thrones, hay tê tái! (屮゚Д゚)屮 Vậy là chỉ còn một tập nữa cho mùa này, và tin sét đánh là năm nay sẽ không có Homeland để mà coi. Người nông dân biết sống sao cho qua một năm nữa đây? (இ﹏இ`。)

5. Tôi đang ngồi tưởng tượng, ngày mai mà mình đột ngột chết ngoéo (vị bị xe tông chẳng hạn) thì blog này sẽ phải làm sao. 
Dẫu cho có vô tâm đến mấy thì những người hay vào đây rồi cũng sẽ nhận ra tôi biến mất quá lâu. Trong số đó, thậm chí sẽ có một vài người gửi cho tôi mấy câu thắc mắc kiểu "dạo này bận gì mà không thấy?" hay "chị không viết nhảm nữa à?". Liệu họ có tưởng tượng được cái đứa hay nói nhảm ở đây đã chết cứng ngắc trên mặt đường không? Chắc là không. Nếu không từng trải qua mất mát hay chết chóc, người ta thường không có tư tưởng dùng chết chóc để lý giải sự vắng mặt của một ai đó. 
Vậy là không ai biết tôi chết. Cũng không ai có mật khẩu để đăng nhập vào blog này mà thông báo (vắn tắt cũng được) về cái chết (thê thảm) của tôi. Những người hay vào đây rồi cũng chỉ tặc lưỡi tự nhủ: chắc nó chán viết rồi, thôi vậy! Có lẽ đây chính là điều mà tôi không cam tâm nhất. Giá như có ai đó báo về cái chết của tôi để những người biết tôi (có thể) cảm thấy đôi chút bàng hoàng thì có lẽ tôi sẽ thấy nhẹ lòng. Điều tôi muốn chỉ là gieo vào lòng một người đã hoặc chưa từng gặp tôi khoảng một phần tư giây thương xót, để họ đừng quên tôi quá nhanh, để họ thử một lần suy nghĩ nghiêm túc về sự ra đi của một ai đó, chỉ vậy thôi. Ngay cả như thế cũng không kịp làm thì thật buồn và tiếc nuối quá. 
Tôi muốn nói rằng, khi không thấy một ai đó quá lâu, tôi vẫn thường nghĩ đến điều tệ nhất có thể đã xảy ra với họ, và tôi không hiểu tại sao nhiều người lại bỏ qua chuyện đó như thể nó là sản phẩm tưởng tượng của những đứa quá đa cảm. Người ta nghĩ cái chết khó xảy ra đến vậy ư? Không phải vậy đâu, nếu suy nghĩ nghiêm túc về cái chết, có lẽ một ai đó sẽ hiểu được cảm giác của tôi. Có lẽ...