30/6/16

...




Tôi ưa ai, tôi thường lảm nhảm những điều tốt cho người đó.  
Kiểu như, tao bảo mày đừng hút thuốc, cái đó có hại, nghĩa là mày nên ngừng làm việc đó ngay cho tao nhờ. Nhưng nếu thấy tao hút thuốc, không cho mày được ý kiến, mày ý kiến thì hoặc tao nghỉ chơi mày, hoặc mày kiếm đứa khác dễ thở hơn mà chơi cùng. Thường mọi việc sẽ dừng lại ở đó, bởi người ta nhường tôi, người ta chậc lưỡi bảo con điên đấy nó vẫn vậy, chiều nó tí cũng chả sao, một tí cay cú này vẫn chịu được. Thành ra chả có ai biết rằng, nếu đứa nào nghe tôi nói như vậy xong, nó nhe răng dứ nắm đấm ngay trước mũi tôi: "Mày thích hút thuốc hửm? Mày thử hút xem? Tao táng cho bờm đầu ra giờ!", thì tôi vẫn sẽ chép miệng nhả ngay điếu thuốc ra, không thích thì thôi, cáu làm gì, mau già.  
Thân với thích khác nhau đến vậy đấy. Thích tôi là thích (lẫn chịu đựng) cả những thói ương ngạnh mất nết của tôi. Còn thân với tôi là thân đến mức vượt qua cả những lời nói khó nghe của tôi, sẵn sàng cùng tôi quần thảo một trận ra trò để đưa tôi vào khuôn khổ. Ai thích tôi, tôi kệ nó. Ai thân với tôi, tôi ưa nó. 
Tại tôi thích thế.