4/6/16

5 for today



1. Cho ngày hôm nay (và có khi là cả những ngày sau): 
A memory can be a marvellous getaway, but you must never make a home there.

2. Sau khi đã mua một món đồ với giá đắt cắt cổ, tôi trả thù mọi thứ bằng cách mua một món khác đẹp hơn với giá rẻ hơn nhiều lần, để rồi chung cuộc tôi nhận ra chỉ có mỗi mình là ngu độn thôi. Chuyện yêu đương ở đời không phải cũng na ná như vậy sao.

3. Ha ha... 


4. Thật khổ tâm. 
Những lúc thế này, tôi nghĩ mỗi tối mình cứ ních đầy một bụng cơm rồi uống cho đến khi nào say thì leo lên giường đi ngủ, như thế còn khả thi hơn là đi bắt chuyện với người khác và tự nói một mình. 
Kể ra lớn rồi cũng có cái tốt. Buồn chuyện gì còn có rượu để uống và vài điếu thuốc để phì phèo. Ngẫm lại, thật không hiểu nổi ngày xưa tôi đã làm thế nào để trải qua những ngày tháng khổ tâm như vậy. Hồi ấy có lần tôi đi bộ mấy cây số từ trường về nhà dưới cơn mưa tầm tã, vừa đi vừa không ngừng khóc vì không hiểu tại sao những chuyện đau buồn khủng khiếp đó lại cứ phải dội xuống đầu mình. Rồi một lần đạp xe trong mưa gió, đường trơn làm tôi ngã lăn lông lốc nhưng tôi vẫn cứ nằm im trên mặt đường mà không buồn đứng dậy, người quanh đấy tưởng tôi chết nên chạy ào cả ra. Tôi đã từng ước mình có thể chết thật. 
Nỗi buồn của tuổi mười lăm ấy thật yếu ớt và cô độc như một con chó con lang thang vô chủ. Không biết phải chống trả thế nào nên chỉ có thể nằm co quắp, chịu đựng từng cơn đau như bị ai đó thúc mũi giày liên hồi vào mạng sườn.  
Nỗi buồn của tuổi hai lăm đã khác đi nhiều. Dẫu vẫn là dáng vẻ cô đơn ấy, nhưng tinh thần AQ vĩ đại đã giúp tôi đánh lừa sự khổ sở trong lòng. Tôi đã biết thỏa thuận với nó, để chúng tôi có thể sống với nhau, vì chúng tôi chẳng thể nào tồn tại mà không có nhau...  
Mỗi lần có chuyện buồn lại ăn no uống say rồi ngủ đến quên cả trời trăng mây gió. Aryn từng nói: "Đó mới chính là buồn vô cùng, cậu có hiểu không?"...