15/1/17

5 for today



1. Một buổi sáng thư thái chính là như sáng hôm nọ, nắng vàng tươi tràn vào ô cửa sổ, tôi vừa scan xấp tranh phác thảo vừa nhún nhảy theo giọng ca của Cliff Richard. Nếu Aryn ở đây, hẳn cô nàng sẽ châm cho tôi một điếu thuốc và huýt sáo tán tỉnh tôi như một cậu trai mới lớn. Tiếc là thời gian đã thổi bay bọn tôi, thổi bay những Andy Williams, Cliff Richard và cả Elvis Presley ra bốn phương tám hướng. Niềm an ủi duy nhất là ít ra mỗi đứa chúng tôi luôn cố gắng chừa ra một góc nhỏ trong tâm trí mình để gìn giữ những mẩu quá khứ xinh đẹp còn sót lại. Vậy nên những buổi sáng của tôi vẫn thư thái như xưa nay chúng luôn thế. Ta-daaa~

2. Những gì tôi nói ở trên là đùa đấy. Thực tế là tôi đang ê ẩm hết cả cần cổ và hai bên vai vì cúi đầu vẽ phác thảo đây. Đã thế sáng nay còn mưa. Lúc băng qua vườn vào quãng năm rưỡi sáng, tôi đã ngửi thấy mùi ký ức ẩm và lạnh trong đám lá ướt mèm nằm thinh lặng dưới những gốc cây. Chết tiệt.

3. Muốn xem nốt hai phần cuối của series Sherlock lắm rồi, nhưng deadline đang ở ngay trước mắt. Cố lên, ba ngày nữa thôi.

4. Mợ tôi có bận chép miệng than vãn rằng tôi lúc nào cũng ngây ngố, không có lấy một tí gì ra dáng phụ nữ cả. Lớn rồi thì cũng nên tỏ vẻ chín chắn và trưởng thành chứ con, mợ tôi bảo thế. Chậc, vụ này nghe có vẻ mới lạ. Đã trưởng thành rồi lại còn phải ra vẻ trưởng thành, tôi tưởng trò đó chỉ dành cho đám trẻ choai choai thôi chứ. Vốn dĩ người trưởng thành chỉ có hai lựa chọn: hoặc là tỏ vẻ trẻ con, hoặc là tỏ vẻ già nua lão hóa. Bằng không thì tốt nhất đừng có ra vẻ gì hết. Không phải sao?

5. Tôi quen biết Sói từ năm sáu tuổi, đến nay tình bạn của chúng tôi đã ngót nghét hai chục năm. Người ta nói, trên đời có ba thứ càng cũ càng quý giá: sách cũ, rượu cũ và bạn cũ. Không sai. Mặc dù sau khi người bạn nhỏ của chúng tôi mất đi, chúng tôi đã không thể đối mặt với nhau suốt nhiều năm, nhưng trong thâm tâm vẫn luôn coi sự tồn tại của đối phương là điều hiển nhiên không thể chối bỏ. 
Tôi nghĩ, đó là vì cả tôi và cậu ta đều cùng một loại người: cố chấp và đơn độc trong chuyện tình cảm. Nếu đã yêu quý ai, chúng tôi sẽ luôn dành tình cảm trọn vẹn cho họ, mặc kệ họ có quan tâm đến mình hay không. Chúng tôi chẳng bao giờ hoài nghi người mình yêu thích, không phải vì sợ họ sẽ làm mình tổn thương, mà vì sợ sự hoài nghi sẽ khiến lòng yêu thương tha thiết của bản thân bị sứt mẻ. Gọi thứ tình cảm như vậy là ích kỷ cũng đúng, mà thuần túy cũng chẳng sai. 
Khi lòng thương mến chỉ đến từ một bên, đó là một niềm vui tĩnh lặng, và cũng là một nỗi buồn vô thanh. Tôi và Sói dường như đều đã quen với cảm giác đó nên vô cùng trân trọng những mối quan hệ hai chiều. Chỉ cần thật lòng trân quý lẫn nhau, mọi thứ đều có thể trường tồn. Cho nên, đừng tin khi có ai đó nói: "Không có gì là mãi mãi".