6/1/17

5 for today



1. Trưa nay, đang tắm thì phát hiện ra có một vết xước đỏ ngay rốn! ( இ‸இ ) Tên nhóc G.lia bảo chị bị ma dưới gầm giường bò lên cắn rốn đấy. Ma ư? Thế ma có đẹp trai không? Sao ma không cắn vào môi cho lãng mạn?! (。•ˇ‸ˇ•。) 
Ơ... hay là độ này mình ăn no đến nứt cả rốn rồi... ( ° △ °|||)

2. Cô nàng thắc mắc chuyện ít thấy anh Sói đi làm. Ờ, cậu ta rất ít đi làm, vì nay cậu ta đã đạt đến cảnh giới mỗi lần xắn tay áo làm việc, tiền thuế thu nhập cậu ta nộp sau đó cũng đủ cho nhà người ta sống thỏa thuê cả năm trời rồi. Như vậy thì ai còn muốn làm việc cơ chứ.੧(≖ε ≖  )

3. Lại là một chuyện nhỏ liên quan đến công việc (tôi vốn không thích nói chuyện công việc). Bữa nọ tự dưng có người trả tiền cho tôi. Tôi cả kinh hỏi tiền gì. Gã còn ngạc nhiên hơn tôi, bảo là tiền em thiết kế đấy. Lúc ấy tôi mới giật mình nhớ ra gã chưa thanh toán tiền cho mình. Sau đó, tôi, một kẻ hành nghề tự do, đã bị chính khách hàng của mình góp ý cho một trận đầy tâm huyết về chuyện phải biết đòi tiền và giữ tiền do bản thân làm ra. Ô, nếu anh hiểu biết thế sao không trả tiền sớm cho iem... (′ʘ⌄ʘ‵)

4. Thật ngứa mắt với gã sinh viên trong truyện Chim sơn ca và bông hồng đỏ của Oscar Wilde. Muốn có hoa hồng thì không tự đi mà kiếm, lại còn nằm khóc nỉ non, hành con chim sơn ca phải tìm cho, vì thế mà con chim bỏ mạng. Tôi mà là chim sơn ca, tôi sẽ đi xin hoa hồng một nắm gai để về cắm vào mông gã sinh viên chết tiệt này cho đáng đời. Tất nhiên, chính vì lối suy nghĩ thô thiển ấy nên tôi chả bao giờ viết được câu chuyện nào buồn da diết theo kiểu Oscar Wilde hết. Âu cũng là lẽ công bằng ở đời thôi... chậc chậc... (⊙‿⊙✿)

5. Tổ hợp phiền phức chính là một đứa bé con cứ nhong nhóng bám lấy mình đòi học vẽ, và một tên đầu gấu đọc cuốn Mùa thu của cây dương xong cứ sùi sụt đòi bà cụ chủ trang viên không được chết. ( ≖ _ ≖ ) Thôi vậy. Chị đây không thèm chấp. Dẫu sao thì phiền phức đôi khi cũng chính là đáng yêu. Mà thế giới này vốn quá ít những điều đáng yêu rồi. (‾- ‾ )