16/1/17

5 for today



1. Nhờ được tận mắt chứng kiến mấy thứ như Lạc trôi của Sơn Tùng, tôi càng lúc càng cảm nhận được lòng ngưỡng mộ to lớn của mình đối với những bản nhạc của Paganini mà tôi vẫn thường nghe (dẫu cho không có sự ngưỡng mộ của tôi thì Paganini vốn đã là thiên tài siêu cấp vũ trụ rồi). Lòng tôi như được mặc khải, chả khác gì con chiên ngoan đạo một lòng hướng về nơi ánh sáng êm dịu của chúa trời và tìm thấy vườn địa đàng của mình. Thật không ngờ nhạc của Sơn Tùng lại đem đến một tác động lớn lao đến vậy. Xúc động quá.

2. Khác với bản tính nóng nảy của tôi, thằng em tôi lại là đứa khá ôn hòa. Đến nỗi sau khi chia tay cô bạn gái hơn tuổi, cô nàng còn quý mến nó đến độ hở tí ra là lại chén chú chén anh, thậm chí còn coi nó như một thành viên của hội chị em bạn dì. 
Mẹ tôi chậc lưỡi: "Vậy cũng tốt. Làm người thì nên như thế, đừng để người khác phải buồn lòng vì mình". 
Tôi hí hửng gãi gãi tay chị mẹ: "Như anh đây này mẹ nhờ, hiền lành và tốt bụng, mẹ chả phải lo lắng chi cả." 
Mẹ tôi lập tức liếc mắt đầy khinh bỉ: "Khiếp! Chỉ cần mỗi khi nổi điên chị đừng có cầm dao giết người thì mẹ chị đã mừng lắm rồi". 
Ô, sao lại có kiểu mẹ lạ đời thế nhờ, lại đi mô tả con gái mình như loài thổ phỉ vậy. Cô gái của chúng ta thật quá đáng thương mà.

3. Lại là mẹ. Sau khi cân nhắc trên dưới một hồi, mẹ cho rằng tôi không cần tiêu chuẩn gì cao xa để chọn người yêu cả, miễn sao đó là người dịu dàng, biết nấu ăn ngon, biết cách quản lý chi tiêu và có trí nhớ tốt là đủ rồi (hẳn là nàng ta đang rắp tâm sỉ vả những khiếm khuyết của tôi đây). Ok, fine! Phụ nữ! Không nghi ngờ gì nữa, tất cả những gì tôi cần là một người phụ nữ.

4. Tôi hoài nghi 100% người lần đầu tiên nhìn thấy và đọc họ tên tôi được ghi không dấu thì sẽ đọc sai.

5. Ô!!! Nãy chị mẹ mới hứa, nếu bánh trứng Tipo thực sự không quá ngọt thì Tết này sẽ mua một ít cho cô gái ăn đó. Cô gái thích quá điiiii!!!