31/1/17

5 for today



1. Sau bữa sáng (có đủ người trong gia đình), mẹ khều tôi lại bảo hôm nay nhà mình vui nhỉ. Nhà mình. Tôi thật lòng không thích hai chữ "nhà mình", nhưng tôi cũng chỉ hơi chau mày nói qua quýt rằng con không thích nói chuyện trong lúc ăn uống, hơi ồn ào. Khi mở cửa phòng, tôi nghe tiếng mẹ buồn buồn sau lưng: "Nhưng cả mấy năm rồi mẹ mới thấy mặt mày có tí cảm xúc trong bữa cơm, trước giờ cứ luôn đờ ra đấy thôi..."

2. Có lẽ mai nên đi lên Linh Quy Pháp Ấn một chuyến để thay đổi không khí. Nghe đâu trụ trì ở đấy khá nổi tiếng trong khoản sưu tầm đá quý. Hồi này các trụ trì hình như đều rất khá giả. Dạo mùa hè về Ninh Bình, trụ trì chùa Hang là bạn thân với nhà chị họ tôi, sở hữu một lô xe ô tô xếp hàng sáng loáng, thi thoảng lại mời cả nhà bà chị đi chơi đây đó giải sầu. Đời làm trụ trì mà được như thế kể cũng khá an nhàn. Nhỉ.

3. Đi cafe với vài cô bạn cũ. Một nàng trong đó bế con đi theo cùng. Tôi nhớ mới năm ngoái nàng còn trắng trẻo múp míp, cao nhỉnh hơn tôi chỏm đầu. Hôm qua nàng đã trở thành mẹ bỉm sữa gầy rộc đến thương, gương mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ, người như bị lùn đi mất mấy phân. Nàng hồn nhiên đùa chúng tôi: "Mấy đứa cứ nhìn tao mà cẩn thận nhé, tao chán chồng con đến tận cổ rồi đây". Cả hội thảy đều gật gù, đứa nào cũng thề sống thề chết, thà độc thân cả đời còn hơn phải biến thành gà xù kiểu đấy. 
Rồi một nàng bỗng nhiên hỏi tôi: bao lâu rồi không yêu đương. Tôi ngẩn ra đếm, ồ, 5 năm, 5 năm rồi tôi chẳng nghiêm túc nghĩ đến ai cả, rốt cuộc mặt chỉ đỏ, tim chỉ đập nhanh khi leo bậc thang lên đỉnh Côn Sơn. Tôi sắp quên cả mặt người yêu cuối cùng rồi, sắp quên thật rồi... Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ mỗi lòng người là hằn đầy sỏi đá... chậc...

4. Mấy bản piano của Haneda Ryoko thật biết cách làm người ta đau lòng.

5. Có một người vừa treo cổ tự tử vào sáng nay. 
Lần nọ, ông chú côn đồ ấy trông thấy tôi đang đứng mua đồ liền lao xe vù vù nhắm thẳng vào tôi, có lẽ để chọc ghẹo, hoặc giả muốn dọa dẫm một chút, nhưng rất tiếc, một đứa đã từng bị tông xe đến méo cả sọ không thể dễ dàng sợ mấy trò trẻ con nhảm nhí được. Kết quả, ông chú côn đồ phải thắng gấp, suýt nữa đập mặt vào đầu xe của chính mình, còn tôi thì đứng him mắt nhìn như muốn hỏi: "Đang yên lành chú lại đi làm trò dở hơi gì vậy?". Từ đó, mỗi lần tình cờ thấy tôi đi ngang, ông chú này đều cười cười (chả biết cười cái quái gì). 
Số người mỉm cười khi nhìn thấy tôi vốn đã ít ỏi đến mức thảm thương, nay thì một kẻ trong số đó đã chết ngoéo, treo lủng lẳng trước cửa nhà của chính mình. Có một sự vô cảm đến mức thê lương đang len vào đầu tôi. Tôi cho là vậy.