21/1/17

5 for today


1. Em tôi cười bảo hai thằng bạn nó mới đi đạp vịt ở hồ về. Tôi có biết hai đứa nhỏ đó, và cảm thấy hơi khó khăn khi phải tưởng tượng ra hai thằng con trai cơ bắp + xăm trổ cùng nhau ra hồ du thuyền đạp vịt, bèn tò mò hỏi: "Thế quái nào mà hai đứa nó lại làm trò đấy hửm?" 
Thằng em tôi đáp: "Hai đứa nó hút cần quá đà, đâm ra hơi ngáo nên rủ nhau đi đạp vịt, xong đạp một hồi mà cái thuyền chỉ xoay vòng tại chỗ chứ không nhúc nhích, hai đứa ngồi thờ ra rồi ngủ quên luôn trên đó, bảo vệ phải ra lôi vào. Hehe." 
Tôi ngơ ngác: "Ơ, thế không phải hút cần sẽ an thần dễ ngủ à?" 
Thằng em tôi him mắt nghi ngờ: "Ai dạy bạn trẻ thế hả?" 
Tôi hoang mang: "Không, không ai dạy, chị đây tự nghĩ ra thôi, her her..."  (⊙ ᴥ ⊙‶ )

2. Bữa có bạn kia hỏi mua một bản tranh của tôi (không watermark) để làm thiệp tặng bạn gái. Hỏi đúng lúc tôi đang thư thái duỗi dài trên ghế ngắm trời xanh, thế là tôi bảo bạn ý gửi kích thước thiệp đi, tôi sẽ cho bạn ấy bản tranh không watermark đủ để in ấn luôn, tặng chứ không bán. Có vẻ bạn ấy rất vui vì điều này. Mẹ tôi biết chuyện liền chép miệng, mày rồi đến ăn gió uống sương mà sống thôi con ạ. Tôi hì hì cười, bạn kia muốn làm món quà nhỏ tặng bạn gái, tôi không nỡ lòng lấy tiền của cậu ta đã là một phần, phần nữa là cậu ta cư xử đàng hoàng trước việc sử dụng tranh vẽ của tôi, tôi cảm thấy như vậy rất tốt. Tiền bạc hả, thôi... để mai mốt nghĩ sau vậy... :))

3. Ông già đạo mạo ấy đứng nói chuyện với tôi và một chị nữa. Vì mặt tôi luôn lạnh như tiền trong mọi hoàn cảnh nên ông già chỉ thi thoảng quay sang vuốt cánh tay tôi, còn chủ yếu cứ ghé sát lại chị kia, rồi vuốt mặt với cả bẹo má con người ta. Chị kia rõ là khó chịu và có vẻ hơi sợ nhưng lại không dám làm gì, chỉ thấy đã xấu hổ đến nỗi hai mắt ngân ngấn nước. Trông thật bực cả mình. Khi ông già lại quay sang vờ vĩnh cầm tay tôi, tôi liền gạt phăng cánh tay ông ta qua một bên rồi cao giọng: "Ông nói chuyện là được rồi, cứ phải quay sang đây nắn vuốt tay cháu làm gì thế ạ!". Thế là cả một đám người lập tức quay lại nhìn chằm chằm. Ông già cười gượng một tí liền giả vờ gọi điện thoại rồi lủi đi. Hay một cái là tướng đi trông vẫn rất sang trọng và đạo mạo. Bà chị kia quay sang tôi vẻ cảm kích, nhưng cũng bị tôi lườm cho một cái vì tội nhu nhược yếu đuối. 
Hừm, phụ nữ đi ra ngoài một mình thật đáng tội nghiệp, luôn bị một tên khốn nào đó bắt nạt. Nếu hôm nay tôi còn là một đứa hung hăng nóng nảy thì ông già chết tiệt kia ăn một bạt tai rồi. Lúc nào cũng có những kẻ như vậy đấy, vỏ ngoài bóng bẩy và cao quý chỉ để bọc lấy một khối thịt thối rữa nát toét bên trong thôi.

4. Hồi này đã rỗi việc nhưng không cần đi ngủ sớm nữa, vì thằng em tôi ở SG về, có việc gì nặng nhọc một chút nó đều làm đỡ cho tôi, buổi sáng có thể nằm ườn thêm một tí vì đã có nó chuẩn bị đồ ăn sáng cho. Ăn cơm xong nó cũng xua tôi và mẹ lên nhà nghỉ để nó rửa chén. Rồi nó còn chở tôi vi vu dạo phố ngắm trời ngắm đất nữa. Có một đứa em đã trưởng thành kể ra cũng là một niềm vui. Nhỉ.

5. Lại sắp thêm một tuổi nữa rồi. Năm nay các bạn trẻ hay ghé qua blog tôi phải chịu khó đọc nhiều sách hơn năm trước nhé (*´▽`*)  Tập thơ Góc sân và khoảng trời của chú Trần Đăng Khoa mới được vẽ minh họa thành sách tranh đây này, rất đẹp nhé, cả nhà để ý mà mua, đọc xong để dành cho con trẻ trong nhà đọc. Tâm hồn tôi lớn lên với tập thơ này và cả Dế Mèn phiêu lưu ký đấy. Đừng để bọn trẻ bây giờ đầu óc nghèo nàn chỉ biết ôm lấy máy tính nha, tội nghiệp các em. ( ˘͈ ᵕ ˘͈♡)˚๐*˟ ♡