18/1/17

5 for today


1. Trời mới tang tảng đã nghe thấy mẹ và cô vợ của anh giám đốc hàng xóm cãi nhau ỏm tỏi, nguyên do là hai người này đang đùn đẩy nhau chuyện nấu bữa sáng. 
Thiệt tình, chẳng phải đều là người một nhà cả sao, khi người này chưa kịp làm việc gì thì người kia xắn tay áo vào giúp luôn, đó mới chính là gia đình chứ nhỉ. Lúc ăn thì ai cũng ngồi xuống như đúng rồi, cơ mà lúc làm lại cố đẩy trách nhiệm lên vai một cá nhân nào đấy, rõ lạ. Chả hiểu sao một bà bác ngoài sáu mươi và một chị nữ mình hạc xương mai lại nhiều năng lượng đến mức cãi nhau vì những chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy. Tôi nhắm chừng thời gian đứng cãi nhau đó mà đi nấu cơm thì cả nhà đã có một bữa sáng vui vẻ đề huề từ nãy rồi. Chậc... phụ nữ và tiểu nhân quả có đôi khi khó dạy, mà đây còn là những cá thể tích hợp giữa hai loại này. 
Còn ông anh giám đốc kia, trước cuộc chiến tranh kinh điển giữa mẹ và vợ, anh này rất kiên quyết giữ chiến lược vô cùng sai lầm của mọi anh chồng: không nghe, không thấy, không làm. 
Kết quả là các vị đã phá nát buổi sáng tĩnh mịch của nông dân tôi rồi đấy. Khá lắm.

2. Hậu quả của trình độ cầm đũa kém cỏi chính là ngồi bàn tiệc nào cũng chỉ dám gắp những món có khả năng dính chặt vào đũa, hòng tránh được nguy cơ hất văng thức ăn vào mặt người đối diện. Và mặc dù vị đại hiệp ngồi cạnh có gương mặt bừng bừng nghĩa khí y như Hắc Toàn Phong Lý Quỳ, chính là dạng mà mình chỉ cần mở miệng nhờ vả ắt sẽ ra tay tương trợ, nhưng cứ nghĩ đến việc khều tay đại hiệp mà nói: "Anh ơi, anh gắp giúp em trái trứng cút kia với, em không gắp được a~", cô gái thật chỉ muốn gấp mặt bỏ túi. Chậc, thôi, dẫu sao cũng quen ăn rau rồi...

3. Vẫn là chuyện tiệc tùng (cuối năm mà, đâu đâu cũng chỉ thấy ăn nhậu). Tôi đơn thương độc mã nhập tiệc và nhanh chóng chọn ngay cho mình một bàn xa trung tâm, toàn những chị nữ thanh mảnh. Theo tôi tính, phụ nữ đi ăn tiệc thường khá lành mạnh và nhanh gọn. Nhưng trời hôm nay lại tính khác tôi. Bàn tôi chọn, thật không may, toàn những bà chị thích làm trang hảo hán. 
Trông thấy suất đồ uống gồm một ly cam vắt và một cốc nước khoáng của tôi, bà chị ngồi cạnh liền gạt phăng ly nước sang một bên, cười hề hề: "Nào em gái, uống ít bia đi chứ!". Tôi cười từ chối. Bà chị lắc đầu nguầy nguậy: "Trời, không biết uống thì uống ít thôi cũng được, con gái phải có tí bia vào mới đẹp da. Không sao đâu em! Nào!".  
Hừm, tất nhiên là tôi không sao rồi. Rõ ràng, nếu thật sự phải uống, người có sao sẽ chính là chị đó chị à. Tuy nhiên, nhìn nữ nhân trước mặt má đỏ hây hây, đang cười khá ngây ngốc nhìn tôi, hoa hoa công tử đây cũng không nỡ lòng từ chối, cuối cùng đành thở dài uống một ly cho yên chuyện.  
Các nữ hảo hán ạ, các chị thật sự vô cùng rắc rối đó nha.

4. Sói thình lình nhắn qua insta: "Bé con, tới lúc cậu đi xăm được rồi ấy nhỉ. Lỡ hẹn cả năm nay còn gì". Ừ nhờ. Hồi năm ngoái đáng lẽ tôi đã đi xăm rồi, thế nhưng lại bị ốm một trận khá nặng và không đi nữa. Nay quay qua quay lại đã thêm một năm, tôi nghĩ trì hoãn lâu như vậy thật không thú vị gì hết. Mau mau đi xăm thôi, kẻo già da nhăn nheo, xăm lại mất đẹp :))

5. Không biết nhà nào quanh đây đang mở bài Proud of you của Fiona Fung. Bỗng nhiên tôi nhớ ra một chuyện ngộ lắm mà quên không viết vào blog. Hồi trong năm, có bận chuyến bay đáp xuống của tôi bị kẹt ở sân bay vì trời mưa. Hành khách trong khoang dồn hết ra đường đi ở giữa nhưng vẫn chưa được xuống. Mình tôi lững thững nơi ghế ngồi của mình nghe máy bay phát bài Proud of you. Vì hơi buồn chán nên tôi lẩm nhẩm hát theo, chả biết sao mà hát một hồi đâm ra mê mải, tôi nghiêng đầu qua lại rồi khẽ nhún nhảy theo nhạc. Thế mà có thanh niên kia ở hàng đầu máy bay phát hiện ra con ngớ ngẩn tôi đây từ lúc nào, vừa đứng nhìn tôi vừa cười tủm tỉm. Ôi chao, vô-cùng-mất-mặt luôn... Giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy đáng nhẽ máy bay nên thả tôi ra giữa biển mới đúng =.= Cứ bảo sao người nông dân không thích đi ra ngoài, vác cái bộ não của người cõi trên này đi đâu đúng là chỉ có chuốc họa vào thân thôi... hầy...