24/3/17

Bụi hoa giấy và những ngón tay run






Tôi nhớ, Sói bất ngờ bị tai nạn giao thông vào hồi tôi ở trọ một mình bên khu Đại học quốc gia. 
Hôm đó, sau cuốc điện thoại báo tin cậu ấy nằm viện, tôi bỗng cần thuốc lá ghê gớm. Vì không muốn ai biết, tôi đã phải đóng cửa phòng, lọ mọ lục túi mãi mới ra một điếu và châm nó bằng lửa bếp ga. Căn phòng trọ tối om. Những ngón tay cầm điếu thuốc của tôi run lên bần bật. Mùi gián. Mùi bụi. Mùi ẩm ướt xông ra từ nhà tắm. Chỉ không thấy mùi khói thuốc. Tôi rít những hơi thuốc dài, hết ngắm trần nhà loang lổ bẩn thỉu lại chuyển mắt sang ngắm những ngón tay kẹp điếu thuốc vẫn đang khẽ run y như một tên choai choai lần đầu hút thuốc lá. Vốn định cười sự run rẩy ấy, nhưng cuối cùng, tôi lại gục mặt xuống đầu gối và bật khóc. 
Chỉ là một ký ức nhỏ chợt hiện lên trong đầu khi nghe bài hát này. Một ký ức cũ kỹ và bụi bặm. Vậy thôi.