22/3/17

Kiếp này xin làm người hát rong



Tôi đang nghiêm túc nghĩ rằng kiếp trước mình hành nghề bán bao cao su giả và kém chất lượng.
Không thể tin được, lớn bằng ngần này rồi còn phải chơi với một thằng bạn hèn mạt đến độ mua bao cao su nó cũng rủ mình đi cùng. Nó bảo nó thấy h-ơ-i-x-ấ-u-h-ổ và nó cần có ai đó bên cạnh. "Ai đó" sao cứ phải là tôiii? Đã thế gã bán bao cao su (nom hơi bảnh trai) còn nhiệt tình tư vấn cho tôi đủ các thể loại, đến nỗi tôi phải ngắt lời: "Em không xài nên không biết đâu. Hay anh cứ cho em tất cả các loại mới nhất đi". Tôi tự tin rút tiền ra như thể mình đang cầm thẻ 5 triệu euro bước vào Le Meurice Paris và lắc chuông gọi liền mười đĩa sò điệp với nấm truýp đen. Công nhận dùng tiền của đứa khác để vung tay mua hàng thích thật. Gã bán hàng gật đầu và cười đến không thấy tổ quốc đâu, lại còn lén nháy mắt với thằng bạn ngốc của tôi - kẻ cho tới lúc đó vẫn đang nép sau lưng tôi và thò mặt qua vai để quan sát tình hình. Cái nháy mắt của gã kia toát lên hoàn hảo ý tứ của câu nói: "Khá lắm, người anh em!". Nếu lúc đó mà thằng khốn bạn còn hỏi tôi cách dùng bao cao su nữa thì có lẽ tôi sẽ mượn dao đâm cho người nó thủng như cái sàng rồi tự sát ngay tại chỗ. 
Rõ ràng kiếp trước tôi đã bán cả tỉ hộp bao cao su đểu cho khách hàng nên kiếp này tôi mới nhận hình phạt là dắt một thằng ngốc đi mua bao cao su và làm chỗ dựa tinh thần cho nó. Các luận thuyết của nhà Phật dường như rất chuộng con số 500, nên tôi đang lo ngay ngáy khi nghĩ đến khả năng kiếp này phải dẫn cả năm trăm đứa đi mua bao cao su thì mới đền hết mọi tội lỗi của kiếp trước. A di đà phật... oan oan tương báo như thế đến kiếp nào mới dứt được a...