19/3/17

Khi tôi có một chị mẹ



Nếu trên đời tồn tại chủ nghĩ kỳ thị người có hình chứng minh nhân dân xấu thì có lẽ tôi sẽ được liệt vào danh sách những người được Liên Hợp Quốc bảo vệ vì bị kỳ thị. 
Hồi mười mấy tuổi đi chụp hình thẻ làm cmnd, mặt mũi tôi béo phù lên vì phải uống quá nhiều loại thuốc và ăn uống mất kiểm soát. Hai mắt tôi chả khác gì hai khe hẹp nứt ra trong quá trình đứt gãy các mảng kiến tạo lục địa sau kỷ băng hà. Thằng em tôi đã từng gật gù mô tả: "Mặt bạn trẻ trên cmnd nom chả khác gì hình truy nã bọn buôn phụ nữ sang Trung Quốc, mà nhìn kỹ còn thấy giống loại sát nhân hàng loạt nữa chứ! Đúng kinh dị luôn!". Ở thời buổi mà xã hội có cả "hoa hậu" ma túy thì loại như tôi có lẽ phải liệt vào hàng Thị Nở của giới tội phạm.
Mỗi lần phải làm thủ tục gì đấy cần kiểm tra cmnd, tôi luôn bị người ta săm soi kỹ hơn người khác vài lần. Có người vui tính thì cười phá lên và hỏi: "Có thật là hình em không đấy?". Ai đa nghi thì mắt ánh lên vẻ phòng thủ và lạnh lùng nhìn tôi như thể tôi là tội phạm ấu dâm mới được trả về nước. Còn vị nào giàu lòng cảm thông sẽ bày ra bộ mặt hơi hoang mang khi cầm cmnd của tôi, rồi sau đó giả vờ như chưa thấy gì hòng tránh làm nỗi đau của tôi thêm dài.  
Tại sao bỗng dưng tôi lại nói về tấm hình chết tiệt trên cái cmnd chết tiệt của tôi? Bởi lúc nãy khi mở ví tiền ra, tôi có lỡ miệng hỏi chị mẹ - người đang lăn ra sàn tập mấy động tác thể dục vô cùng khó hiểu: "Này mẹ, hay con đi chụp lại hình thẻ để làm lại cmnd với cả hộ chiếu nhỉ? Nom tấm hình này kinh quá sức!". Và chị mẹ khả kính của tôi đã rũ ra cười: "Thôi mày đừng phí công con ạ, cứ để tấm hình đó đi, khi người ta nhìn tấm hình đó xong quay ra nhìn mày thì người ta sẽ càng thấy mày xinh đẹp lộng lẫy đấy!" 
Ok, fine. I'm fine. Really fine! Someone should give this woman a gold medal. 
Best mom!