2/3/17

Ghi chép trong một ngày nhẹ bẫng



Hôm qua, vì quá tức giận và suy sụp, tôi đã đóng cửa phòng và cuộn chăn ngủ gần như cả ngày. Mẹ thừa biết những lúc tôi làm như vậy là lúc tôi đã không chịu nổi nữa, nên bà cũng chẳng nài hỏi gì nhiều, chỉ im lặng để tôi tự chữa trị trong lòng. Thật tạ ơn sự im lặng đó của bà. 
Sáng nay, mãi đến gần 7 giờ tôi mới dậy. Kéo ghế ra giữa vũng nắng trong phòng, tôi ngồi lim dim nghe Giang Trang hát nhạc Trịnh, chậm rãi uống cốc nước ấm và nhai một chiếc bánh quy phô mai. Lúc ấy, tôi cảm thấy mình buồn và trong suốt. Tại sao lại lừa dối tôi, sao lại làm những điều như thế sau khi đã biết được điểm yếu của tôi... Những chất vấn đó không còn điên cuồng xoay trong đầu tôi như hôm qua nữa, sáng nay, nó chỉ còn như một vạt sương mỏng bồng bềnh khiến tôi xuôi xị nghĩ: "Quân dối trá. Quanh tôi toàn bọn dối trá. Thiệt buồn ghê..." 
Hồi chiều, khi ngồi uống trà với mẹ và nhấm nháp chỗ mứt Tê Tê làm cho, mẹ kể tôi nghe rằng Bum đang rất nhớ tôi. Bà nói, sớm nay, nó theo thói quen đợi tôi ở cửa bếp mà chẳng thấy tôi dậy, nó buồn lắm, cứ tiu nghỉu đi qua đi lại, chốc chốc lại dòm qua khe cửa để xem tôi đã ra khỏi phòng chưa. Khổ thân Bum, hẳn nó không bao giờ tưởng tượng được hôm qua chị nó đã cảm thấy tồi tệ như nào, thế là tôi mang tô mứt xuống bếp xoắn xuýt nghịch ngợm với nó một hồi lâu. Bum thiệt sự khoái món mứt dừa của Tê Tê. Sự ngây thơ của nó làm tôi nhẹ lòng. 
Giờ thì tôi vừa gõ phím tành tạch vừa quay sang ngó mấy chữ trong cuốn Amrita. Giờ thì tôi chỉ muốn ngắm gương mặt kiên định và giọng nói trầm quyến rũ của anh chàng diễn viên Vương Khải. Giờ thì tôi sẽ không lịch sự với những đứa khốn kiếp nữa. Thế là đủ rồi. Nhé.