7/6/13

[Bookshelf] Wuthering Heights




Sách gối đầu giường, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. 
Sách bìa cứng, dày dặn, dài rộng vừa đủ, gối đầu rất chi là sướng. Những khi nằm ngủ dưới sàn nhà, tôi hay gối lên cuốn này hoặc cuốn Biên niên ký chim vặn dây cót, hoặc mấy cuốn lịch sử văn học  =.=
Cuốn này đương nhiên là hay, không để đầu giường thì quá uổng. Những tối mưa gió quần thảo bên ngoài mà có Đồi gió hú để nhâm nhi thì chẳng gì vui thú hơn (tôi thích gọi là Đồi gió hú hơn là Đỉnh gió hú, mặc dù "Đồi gió hú" có vẻ không chuẩn lắm). 
Đại khái Đồi gió hú kể về chuyện tình giữa nhân vật nam Heathcliff và nhân vật nữ Cathy từ khi họ còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Tất nhiên họ không đến được với nhau, Heathcliff bỏ đi biệt xứ, Cathy lấy một ông chồng quý tộc, vài năm sau Heathcliff trở về... phá đám khiến cho "những người bạn cũ" của mình sống không bằng chết, hờ hờ... Theo bản tính mê dzai của mình, tôi đương nhiên là thích nhân vật nam chính Heathcliff, mặc dù không thuộc nhóm những mỹ nam long lanh, cũng chẳng phải dạng bạch mã hoàng tử, anh ta thô bạo, hung hãn như con thú hoang nhưng cách anh ta thể hiện thứ tình cảm cuồng dại của mình với Cathy khiến tôi ấn tượng rất sâu sắc. Một số người bạn của tôi có quan điểm rằng tình yêu của Heathcliff và Cathy quá ích kỷ, khiến cho mọi thứ đang yên ổn bỗng nhiên bị xới tung lên, cuối cùng dẫn đến kết cục bi thảm. Tôi thì không nghĩ vậy, tôi quá chán cái kiểu sống đặt đạo đức và niềm vui của người khác lên hàng đầu rồi, thành thử tôi lại đặc biệt thích Heathcliff và Cathy như thuốc súng và mồi lửa, đến với nhau một lần rồi tất cả đều tan nát, như vậy còn hơn...
Chậc, về chuyển thể phim của tác phẩm này, tôi có xem được bốn bản phim, theo sở thích cá nhân tôi đánh giá bản Đồi gió hú năm 1992 cao hơn cả. Diễn viên Ralph Fiennes vào vai Heathcliff cực kỳ hợp ý tôi (ông này đóng Chúa tể hắc ám trong Harry Potter), âm nhạc và cảnh vật khá tuyệt  (─‿‿─). 

Tôi đọc Đồi gió hú từ ngày còn bé tí, hồi ấy học cấp một chỉ đọc bản truyện tranh (ngày đó bé nên khi nhìn cái tên truyện lại cứ nghĩ là truyện kinh dị  =.= ), đến khi sang cấp hai mới bắt đầu ôm quyển tiểu thuyết dày cộm toàn chữ là chữ. Chính vì thế, tôi thuộc rất nhiều đoạn, thấu hiểu được từng tiết tấu trong câu từ, cảm giác của nhân vật như ngấm vào bản thân, ngay cả mùi giấy lúc nào cũng chờn vờn nơi đầu mũi. Mỗi năm tôi đọc Đồi gió hú vài lần, đọc đi đọc lại không hề cảm thấy chán, tôi nghĩ, cuốn sách này đối với tôi còn hơn cả đặc biệt, nó giống như đám hồng cầu đang chạy ào ào trong cơ thể mình vậy, không thể xa rời!