17/6/13

Nói những chuyện... khó hiểu!



Dạo này càng lúc càng hư hỏng.
Hồi còn năm nhất, năm hai, thậm chí mới cuối năm vừa rồi, tôi luôn thực thi chính sách "ngủ sớm dậy muộn", mới 8h tối đã hớn hở leo lên giường, đắp chăn ngủ một mạch tới 8h sáng hôm sau, lối sống có thể gọi là "ngoan" như bộ đội cụ Hồ.
Bây giờ thì sao? 9 rưỡi tối vẫn còn lêu lổng lên mạng viết blog thế này đây! Thậm chí trước đó còn ngồi đọc hết tiểu thuyết Chờ một ngày nắng của Điệp Linh Chi, lướt qua hai cái blog tumblr, bấm nút Thích cho Hội những người đau tim vì đọc truyện online, và còn nghe xong một cuộc điện thoại theo kiểu tâm tình chị em với Susi nữa chứ! Từ khi nào tôi lại có những thói quen kỳ quặc vậy nhỉ?  =.='
Thật ra định đi ngủ rồi, cơ mà nói chuyện xong với nàng Susi đột nhiên thấy... tủi thân hết muốn ngủ nữa. Susi đang vui, kể lại chuyện hôm qua là kỷ niệm hai năm ngày cưới của nàng, bạn chồng của nàng đang đi công tác nên nàng cũng chỉ mua bánh về ăn tự an ủi, ngờ đâu bạn chồng nửa đêm còn lên máy bay hớt hải về nhà, lúc nàng ra mở cửa thấy bạn chồng đứng thở hổn hển, trên tay ôm bó lily cuối ngày không được tươi cho lắm. Susi bảo không ngờ lấy nhau được hai năm rồi mà bạn chồng còn thích làm những việc ngốc nghếch như vậy, vẫn chả khác ngày xưa là bao, nói xong thì cười khúc khích coi bộ đang rất cổ vũ cho "những việc ngốc nghếch" mà nàng vừa trề môi chê bai. Hì hì...
Tạm tha thứ cho cái việc nàng Susi vô tư chọc ngoáy vào nỗi đau ế ẩm muôn thuở của mình, tôi chợt nhận ra những cuộc điện thoại kiểu này có chút gì đó ngộ nghĩnh. Chúng nhắc tôi nhớ rằng mình cũng đã 22 tuổi đầu rồi, không còn là con bé cấp III nữa, tức là bạn bè tôi cũng đều không còn bé. Từ nay về sau tôi cũng đã đủ tư cách nhận thiệp cưới của bạn bè, thậm chí có đứa còn chụp ảnh con cái khoe với tôi, hoặc như nàng Susi thỉnh thoảng tâm sự với tôi những chuyện nhà chuyện cửa. Hờ hờ, xem ra dù bạn có đau lòng với kiếp "hàng tồn kho" đến mấy thì thế giới hàng ngày vẫn cứ có những người lũ lượt dựng vợ gả chồng...!  ( ̄▿ ̄)
Than thở cho vui vậy thôi, chứ tôi thấy những câu chuyện kiểu như của nàng Susi thực ra nghe rất ấm lòng. Bạn chồng của nàng xưa nay nổi tiếng nghiêm túc, nay chẳng phải vì nàng mới thích làm "những việc ngốc nghếch" đó sao. Tôi nhớ mình ngày trước, khi quen một người, mặc dù lúc ấy đầu óc vẫn còn "leng keng" nên chẳng thiết tha nghĩ gì lâu dài, nhưng cũng hay tình nguyện làm những điều ngốc nghếch. Tỉ như những lúc rảnh rỗi, tôi sẽ khoác ba lô lên vai, xỏ giày thể thao vào rồi leo lên tuyến xe bus rõ dài để đến gặp bạn ấy. Mặc dù bạn ấy chỉ dán mắt vào máy tính làm việc cả ngày, nhưng tôi cũng chẳng phàn nàn, cứ ngồi trong phòng nghịch hết cái nọ đến cái kia, kiểu như lấy hai cái bàn chải đánh răng dán vào nhau, đổ mấy viên vitamin E của bạn ấy ra xếp đầy nhà, nhét khăn giấy và bông gòn vào tất cả những kẽ hở trên sàn, vẽ nhằng nhịt đầy ly tách, tháo hết bút bi rải khắp nơi... nghịch chán tôi lại gục đầu lên vai bạn ấy ngủ say như chết, thế là hết một ngày, chỉ vậy thôi. Cái ngốc ở chỗ là lúc nào tôi cũng muốn kiếm lý do để mà "rảnh rỗi", để mà khoác ba lô và xỏ giày leo lên tuyến xe bus rất dài ấy.
Mặc dù tôi vẫn hay ngoác miệng ra nói mấy câu vô tâm vô tính, rồi tự mắng mình ngày xưa đã quá nhu nhược dở hơi các kiểu, nhưng tôi biết nếu được quay về cái khoảnh khắc "khi tôi tự muốn tỏ ra yêu mến một người", tôi cũng sẽ lại làm những điều ngốc nghếch đó mà thôi. Tại vì sao ấy hả?  =.='  Tại vì nếu được ở vị trí của bạn chồng nàng Susi, người ta mới hiểu được cái cảm giác lâng lâng khi chứng kiến vợ mình mắt còn đang lườm mà miệng thì đã khen: "Toàn làm chuyện vô bổ! Nhưng mà hoa đẹp quá!". Làm chuyện ngốc nghếch để khiến người ta vui, cảm giác kể ra cũng... không tồi chút nào. Chậc.....


Image from Pascal Campion