18/6/13

Tuổi mười mấy




Một góc nhỏ...

... là những người bạn của tôi. 
Hồi cấp II lúc nào tôi cũng chỉ có một mình. Học xong thì vùi đầu vào những cuốn sách trên gác xép. Đọc chán lại quay sang cắt vải vụn may váy cho em Bumbj. Mỗi 8 giờ sáng chủ nhật sẽ ôm chặt lấy cái radio thu lại Quick&Snow show, chỉ cần nghe được bài hát nào mình thích đã có thể vui sướng cười cả buổi rồi. Chiều thứ năm hàng tuần còn ngóng cổ đợi đến lượt mình yêu cầu nhạc qua radio, thỉnh thoảng có người nào đấy cũng nghe đài còn gọi vào số điện thoại nhà tôi để khen giọng tôi trẻ con dễ mến.
Tôi vẫn còn nhớ vào một ngày nắng rất đẹp, em Nguyên đã lóc cóc đạp cái xe cà khổ đến dúi vào tay tôi con gấu nhỏ trong hình. Em í chẳng nói gì, chỉ bảo "cho mày đấy" rồi lại lạch cạch đạp xe về. Tính em Nguyên trầm buồn, nên con gấu em í tặng tôi trông cũng buồn đến lạ. Tôi chưa bao giờ nghĩ được cái tên nào để đặt cho nó cả, thế là bao nhiêu năm nay nó vẫn ngồi trong góc, lặng lẽ và không tên như vậy.
Tuổi mười mấy của tôi, tưởng chừng rất cô đơn, nhưng ngẫm lại, đó là tất cả niềm hạnh phúc hiếm hoi của tôi đấy...  :-)