15/2/17

...



Ngồi uống trà lúc chiều. Mẹ cắt móng chân tanh tách. Tôi lim dim nhìn ra ngoài cửa sổ. 
- Mẹ có biết Quảng Ninh ở đâu không, mẹ đi bao giờ chưa?
- Rồi. Nhà mình cũng có một ít họ hàng ở trên ấy.
- Thế á?! Sao con chả biết gì hết vậy?
- Hừm, mày thì có bao giờ biết cái gì. 
- Ô...
- Mày muốn biết thêm một tin nữa không?
- Tin gì cơ?
- Có một mùa hè chị em mày lên trên ấy chơi, ăn cơm và ở nhà người ta. Mày còn chê Hạ Long với Tuần Châu xấu, bảo sẽ không bao giờ quay lại nữa.
- Trời... mẹ nói thật à...
- Mà ban trưa có đứa nhỏ nào gửi quà cáp gì đấy, mày cảm ơn nó chưa, không vài hôm nữa mày lại gào ầm lên vì không nhớ ai gửi đấy nhé. 
Tôi húp trà soàn soạt trong hoang mang. Mẹ tiếp tục quay sang tập trung vào việc bấm móng chân, miệng lầm bầm: "Chả hiểu bình thường nó dùng não để làm gì... chẹp..." 
Mẹ không biết ư? Con không dùng não. Con không có não. Hu hu...