13/2/17

Vài việc vụn vặt


1. Happy Valentine (dẫu rằng ngày mai mới là Valentine và tôi chả thấy có gì happy ở đây cả). Nhưng nếu ai muốn thì có mấy bức tranh hay ho trên fb của bạn tôi để chiêm nghiệm đây *click here*
- Em cứ như Google vậy.
- Sao lại thế ?
- Vì em có mọi thứ anh đang kiếm tìm.

2. Đang ngồi làm việc thì tôi nghĩ đến tiên đề Ơ-clit về đường thẳng song song. Sau đấy tôi tiếp tục nghĩ tại sao mình lại nghĩ đến cái tiên đề Ơ-clit về đường thẳng song song chết tiệt này. Cuối cùng tôi cảm thấy hoảng loạn vì mình vẫn còn nhớ nội dung của tiên đề Ơ-clit về đường thẳng song song.

3. Ngày xưa còn là sinh viên bên đại học quốc gia, tôi ở chung phòng trọ với nàng Yến. Bữa cơm nào nàng cũng tranh thủ ôn lại kiến thức này nọ cho bọn tôi. Có hôm nàng giảng giải về cấu tạo nồi cơm điện và cách thức hoạt động của nó. Có hôm nàng lại nói về cấu tạo của bom nguyên tử. Thi thoảng bọn tôi còn mở loạt câu hỏi của Đường lên đỉnh Olympia ra và lần lượt trả lời. Nên tôi cho rằng tôi cũng không cần quá hoảng hốt vì mục số 2. Không ai phát triển bình thường được trong môi trường bất thường cả. Ầy...

4. Quá quẫn trí vì công việc như núi đè, tôi bèn thử quay sang chơi game thay quần áo cho búp bê. Đang lúi húi nghịch thì chị mẹ ngó đầu vào phòng, nàng cả kinh gào lên: "Con gái lớn bằng ngần ấy rồi còn nghịch ba thứ của khỉ này, mày cứ vậy bảo sao không đứa nào nó ngó ngàng đến hả con!!!". Ơ mẹ này, cứ làm như chỉ cần lịch thiệp và tao nhã thì sẽ có đứa thèm ngó đến con không bằng. Sống hơn hai thập niên rồi và đứa con gái "luôn bệ rạc trong mắt mẹ" này chỉ chơi game búp bê và game giải câu đố cứu công chúa thôi đấy.

5. Cụm từ thân thương nhất mà con bé Bịnh dùng để gọi tôi chính là "con chó điên".

6. Hôm nay con chó điên này sẽ phổ cập cho cả nhà về các cấp độ khốn nạn phổ biến trong cuộc sống: 
- Một bà bác trung niên lom khom bước lên xe. Tôi nhìn thấy liền nghĩ ngay đến chị mẹ ngố tàu ở nhà, thế là tôi đứng lên nhường chỗ cho bác ta. Bà bác gật gật đầu ra vẻ cảm ơn, nhưng bộ mặt thờ ơ rõ là không cần ngồi chỗ của tôi. Bác ta quay sang chỉ cô nàng ngồi hàng ghế bên cạnh nói: "Cho bác ngồi đây đi cháu. Bác muốn ngồi chỗ này hơn". Đây chính là thái độ khốn nạn cấp C, hay còn gọi là "thấp thoáng khốn nạn len lỏi trong không khí", thuật ngữ dân gian cô đọng trong bốn chữ "được voi đòi tiên". 
- Mục tiêu bị chỉ định dẩu môi ra nói: "Chị kia nhường bác, bác không ngồi, lại đòi chỗ của cháu làm gì?". Sau đấy nàng quay ngoắt mặt hướng về phía cửa sổ. Đây là khốn nạn cấp B. 
- Bà bác lúc ấy bắt đầu nhớ ra kẻ tốt bụng ban đầu, lại xoay sang nhìn tôi đầy ẩn ý. Tôi liếc mắt một lượt xung quanh, sau khi chắc chắn không còn chỗ trống nào, tôi mới nhếch mép cười và nói với bác ta: "Thôi bác chịu khó vậy, đường cũng gần mà", mặc cho bà bác nọ lườm tôi đầy căm tức. Đây là khốn nạn cấp A - cấp cực kỳ nguy hiểm, khi mà lòng tốt chỉ phụ thuộc vào sự lên xuống thất thường của tâm trạng và chả liên quan quái gì đến hai chữ đạo đức cả. Các bạn nhỏ nhà ta lưu ý nhé.

7. Ngay cả người mình thích và thứ mình muốn mà tôi cũng không có dũng khí giành lấy thì tôi đã được định trước là một kẻ thất bại. Nhưng tôi chả thèm làm người thành công, làm người đức độ mới chính là mục đích cuộc đời ngớ ngẩn như chứng bại não của tôi. Thử nghĩ xem, sao tôi có thể đành lòng vùi dập người mình thích và đập bẹp thứ mình muốn bằng cách sở hữu cho bằng được họ và chúng chứ. 

8. Từ khi nào người ta bắt đầu nghĩ tôi là đứa hễ nghe huýt sáo liền chạy tới nhỉ?

9. Kỳ thực tôi đang cảm thấy khá buồn lòng. Ngay lúc này, 8 giờ 15 phút tối, nếu có ai đó để trò chuyện thì tôi không dám chắc mình sẽ ngừng khóc được. Tệ quá...