5/2/17

Gin






Người ta mời tôi một ly gin tonic nhưng tôi từ chối. 
Mùi của gin luôn làm tôi nhớ những kỳ nghỉ hè ở nhà Nem. Trong nhà anh ấy lúc nào cũng có một tủ lớn chứa đầy rượu quý. Nem thường nhân lúc không ai ở nhà, lén lấy một vài chai trong số đó để uống và cho tôi uống. Thứ anh ấy thích nhất là bourbon và gin. 
Từ bé Nem đã là một đứa trẻ rất thông minh, nhưng tính tình kì dị và hay làm người khác phải e sợ. Anh ấy luôn dắt tôi theo trong những trò nghịch ngợm vụng trộm. Mỗi khi tóm được vài chai rượu, anh ấy sẽ pha nó theo công thức đọc được trong sách rồi dùng muỗng đút cho tôi, chỉ khi nào thấy hai quả má tôi đỏ như cà chua và hai mắt cay xè đến ầng ậng nước thì anh ấy mới thôi. Anh ấy thường nựng má tôi và bảo: "Em bé má đỏ trông thật xinh!". 
Có lần Nem trót cho tôi uống rất nhiều gin. Clear gin. Hơi rượu quá hăng và mạnh của thứ gin không hề được pha chế khiến cổ họng tôi bỏng rát. Tôi ho liên hồi và bắt đầu nôn khan. Khi người nhà phát hiện ra và tá hỏa lôi tôi đi bệnh viện thì tôi đã không nói ra tiếng được nữa. Giọng tôi khàn đặc cả hơn chục ngày. Năm ấy tôi mới là đứa bé học tiểu học.  
Tuổi thơ đã qua đi lâu rồi, nhưng bây giờ, mỗi lần nhắm mắt lại và hồi tưởng, trong đầu tôi vẫn thi thoảng hiện ra góc ban công của phòng Nem ở tầng hai, nơi có những phiến lá me lòa xòa mát rượi, và trên chiếc ghế gỗ xinh xắn, tôi vẫn đang tròn mắt nhìn người anh nhỏ của mình đổ nháo nhào mấy thứ rượu óng ánh vào với nhau. Dẫu biết rằng những thứ rượu đó đắng và cay kinh khủng, nhưng tôi vẫn cố gắng uống, chỉ đơn giản vì người bảo tôi làm vậy là người anh mà tôi hết mực yêu mến.  
Sau này, Nem từng đau lòng thú nhận chính tình yêu thương quá lớn và kì quái của anh ấy đã khiến tâm hồn tôi thương tổn nặng nề. Nhưng tôi e rằng tình cảm quá đơn thuần dành cho người khác của một đứa trẻ cô độc mới là thứ làm cho tôi mất hết khả năng bảo vệ bản thân. Nó thuần khiết như rượu gin, và cũng nguy hiểm y như vậy. Cũng may, sự trưởng thành đầy trắc trở đã làm tâm hồn tôi dịu lại. Dẫu sao cũng chỉ có một cái mạng này, không thể hết lần này đến lần khác lao vù vù vào lửa như đám thiêu thân được, chỉ có thể lặng lẽ mà yêu thương người đời thôi, chỉ thế thôi.